Ảnh sưu tầm internet |
Tôi vẫn nhớ nụ cười rạng rỡ của em khi em khoe với tôi rằng em đã tìm được chàng trai trong mơ của mình. Thế nhưng rồi mọi thứ đổi thay, thời gian qua đi chàng trai ngọt ngào năm xưa nay đã trở thành một gã đàn ông khô khan, cục cằn. Anh ta có thể trút giận lên em bất cứ lúc nào mà không có lí do. Anh ta có thể thẳng tay tát em chỉ vì giận những chuyện cỏn con. Em khóc, tủi thân đòi bỏ đi, anh ta xin lỗi em lại tha thứ. Cái vòng tròn ấy cứ lặp đi lặp lại mãi không thôi. Cho đến giờ thì em có lẽ đã quá quen thuộc với những trận đòn đau đến mức em còn biết khi nào anh ta nổi giận để mặc thêm quần áo để anh ta đánh bớt đau. Rồi em nói dối mọi người về những vết bầm tím trên mặt em.
Tôi không biết vì sao em lại chịu đựng sự hành hạ của anh ta như vậy. Yêu một người đâu có nghĩa là để họ làm tổn thương em về thể xác hay tinh thần. Với những người như vậy em phải can đảm rời bỏ họ. Dù trái time m sẽ đau đớn nhưng rồi vết thương đó sẽ lành lại thôi. Còn ở lại với anh ta ngày nào thì em còn khổ sở ngày đó.
Ảnh sưu tầm internet |
Bên ngoài kia có biết bao nhiêu người đàn ông tốt sẵn sàng cho em một tình yêu ngọt lành và an toàn. Cớ chi em cứ ở lại với một người không biết trân trọng em. Tình yêu không phải như vậy em à. Tình yêu là nơi em phải được hạnh phúc và cảm thấy an yên.
Em hãy mạnh mẽ và dung cảm lên. Một người đàn ông ra tay đánh đập em không hề xứng đáng để em phải nuối tiếc. Em phải tự cứu mình, tự thương mình chứ không thể trông chờ vào người khác được. Mẹ cha sinh em ra, nuôi dưỡng em là để em được sống hạnh phúc chứ đâu phải để người khác hành hạ.
Yêu không có đúng sai nhưng khi tình yêu chỉ mang lại cho em khổ đau thì em cần phải từ bỏ nó. Em đừng tự khiến bản thân mình khổ sở bằng cách chấp nhận ở lại. Chỉ cần em kiên quyết ra đi thì những nỗi đau này sẽ dần dần tan biến. Em sẽ không còn phải chịu đựng những cơn đòn đau, những lời mắng nhiếc vô cớ nữa. Em xứng đáng hơn thế, em biết mà.